Chủ Nhật, 18 tháng 9, 2016

CON ĐƯỜNG DẪN TÔI ĐẾN VỚI DIỆN CHẨN

     Nhân dịp kỷ niệm 35 năm ngày ra đời của DC. Tôi xin dâng lên thầy, đồng chia sẻ cùng các bạn yêu thích DC, những việc làm và những kỷ niệm về thầy mà trong suốt 20 năm qua tôi đã và đang trải nghiệm.




        Cách đây không lâu phóng viên báo gia đình xã hội đến gặp tôi phóng viên: “Xin cô cho biết là BS sao cô lại chuyển nghề làm DC”.
        Trả lời: “Tôi vẫn là BS đấy chứ DC cũng là cứu người rất độc đáo, rất Việt Nam, ai cũng học, ai cũng làm được mà từ trước tới nay chưa từng có. Do nhà khoa học GS. TS Bùi Quốc Châu – người sáng lập – bổ sung cho nền y học hiện đại, y học cổ truyền – đáp ứng nguyện vọng y tế hóa của Đảng và Nhà nước”.
        Phóng viên: “Vậy quá trình CB, cô có những kỷ niệm gì đáng nhớ”. Trả lời: “Nhiều lắm tôi xin đơn cử một vài kỷ niệm giữa tôi với người bệnh, giữa thầy với học trò…”.
        Là một BS được học tập trong nhà trường làm việc tại những bệnh viện TW và Hà Nội. Tôi thấu hiểu nỗi đau của người bệnh – nhất là đối với người nghèo – bệnh viện luôn quá tải, họ phải chen trúc xếp hàng chờ đợi, nằm vật vã ở hành lang, cầu thang, gầm giường… tiền không có, ăn uống thiếu thốn, “Cái nghèo, cái đói cứ bám theo”, bệnh tái đi, tái lại nhiều lần – Có những bệnh nhân đành chờ chết, mặc dù Đảng và Nhà nước quan tâm, nhưng không thể trải rộng. Những hình ảnh ấy luôn thôi thúc trong tôi đi tìm cái mới. Trước tiên tự cứu mình, cứu người thân, người bệnh…
        Tháng 4/1994 tôi cùng một số các GS, BS học tập công tác tại một bệnh viện huyện cách Hà Nội 40km. Tôi đã cứu chữa được 1 bệnh nhân thoát khỏi con bệnh hiểm nghèo – nhờ 1 chiếc que dò day, mồi ngải cứu với quyển tuyển tập đồ hình bằng giấy đen do tác giả Bùi Quốc Châu biên soạn (1980). Mặc dù tôi chưa được lên lớp học - dù chỉ 1 lần. Tôi sung sướng vô cùng, tôi thốt lên: ! ôi chữa bệnh nhẹ nhàng vậy ư? Câu chuyện kỳ lạ tôi chưa từng thấy những hy vọng tìm hiểu về DC đã hé trong tôi, và từ đó DẪN TÔI ĐẾN VỚI DC
Tôi bắt đầu tham gia học K10 tại 34 Trần Phú, Ba Đình, Hà Nội. Nghiên cứu sâu phương pháp, lý luận của thầy. Hầu như tôi không bỏ buổi học nào.
        Năm 2000 tôi mở phòng mạch tại nhà, tuy là bác sĩ song tôi không dùng thuốc, không châm cứu, không dùng kim tiêm, số bệnh nhân nhiều – đa bệnh tật. Trong CB bằng DC cũng để lại trong tôi những kỷ niệm vui buồn thắng bại: Ông Lê Thanh Lợi ngụ tại số 9 Đỗ Hạnh, Hai Bà Trưng, Hà Nội nguyên là giám đốc đoạn đầu máy xe lửa Hà Nội. Tiểu sử bản thân gia đình khỏe mạnh, ông yêu thích thể thao, đi bộ, không nghiện thuốc lá, rượu, trà…
        Ông kể: “Đầu năm 2000 tôi đột nhiên ngứa vùng trán tê buốt vùng đầu, sờ tóc thấy đau, mặt sưng to, cổ họng khô rát, lưỡi đen đau, tim đập nhanh khó thở, cúi đầu xuống, ngẩng đầu lên người choáng váng, ngực, cổ, mặt sưng to, tê bì, chân tay teo nhỏ dần. Tôi khám đông tây y, thuốc nam hàng trăm gói, chữa tâm linh, các GS, BS đầu ngành khoa tim mạch, da liễu, thần kinh TW, Hà Nội khám chẩn đoán là rối loạn vận mạch và ZONA thần kinh. Tôi được điều trị nhiều loại thuốc tây y nan giải không tiến triển. Tôi tìm đến với DC được BS Nguyễn Như Thọ và cô Giáng áp dụng phương pháp DC của GS. TS Bùi Quốc Châu, tôi kiên trì đến chữa hàng ngày, mỗi ngày 1 giờ, dụng cụ ngải cứu, hơ, day ấn do ông Bùi Quốc Châu sáng lập được BS sử dụng thành thạo khéo léo. Một thời gian điều trị, khí huyết lưu thông lần lượt bệnh của tôi tiến triển tốt. Các vùng da đầu không đau, mặt không tê buốt trắng mềm, nhẵn dần chỉ bằng một phương pháp DC mà trước đây tôi phải dùng nhiều loại thuốc nam y, tây y không khỏi. Quá trình điều trị tôi thấy bệnh nhân chật ních nhà, chữa nhiều bệnh, huyết áp cao, thấp, cảm lạnh viêm phế quản, tiểu đường, đái dầm… hầu hết bệnh nhân đều có kết quả mỹ mãn. Tôi xin chân thành cảm ơn GS. TS Bùi Quốc Châu và các môn sinh của thầy, trước mặt tôi là BS Như Thọ, cô Giáng bằng phương pháp DC rẻ tiền, đem lại hạnh phúc cho người bệnh, người nghèo…”
        Sau một thời gian điều trị ông đi nghỉ mát tại Nha Trang, khi trở về ông lại đến với tôi bởi các triệu chứng ban đầu mũi đỏ (liên quan tới tim), tôi chẩn đoán sơ bộ phù áo khoác) theo tây y tức là vùng thượng tiêu sưng to, hạ tiêu teo chân tay bé nhỏ, tôi khuyên ông đi chụp cắt lớp được chẩn đoán là u mạc treo, theo nguyện vọng tôi tiếp tục điều trị cho ông thêm 1 tháng, bệnh không hề thuyên giảm…Tôi khuyên ông nên ở nhà, chỉ vài tuần sau ông qua đời !
        Ngày 26/12/2012 tôi đến gia đình có ý định thắp cho ông một nén hương. Qua tâm sự với người vợ tôi hỏi: “Chị có tin vào tâm linh không?”. Trả lời: “Em sống thiện cứ tin ở mình, nhưng nhà em bị bệnh em vái tứ phương, 2 thầy đều nói mệnh nhà em hết rồi, không chữa được đâu, em cũng sửa lễ vàng mã lớn nhờ thầy cúng hy vọng cái mệnh của chồng em được qua đi. Chỉ sau 3 ngày sửa lễ nhà em đi rồi, rất nhẹ nhàng, không đau đớn, trùng lặp quá rồi chị ạ. Qua thầy của chị nữa chị ! có thấy đúng không ạ ?”. Đây là ca bệnh đầu tiên điều trị thất bại, tôi rất buồn!.
        - Lê Thúy Loan, sinh năm 1953 ngụ số 5 Quang Trung, phường Trần Hưng Đạo, Hà Nội. Tiểu sử bố mắc bệnh ung thư mất đã cách đây 2 năm. Nghề nghiệp kinh doanh, hoàn cảnh kinh tế gia đình ổn định, thoải mái về vật chất, tinh thần. Chị có 2 con 1 trai – 1 gái.
        Năm 2006 bỗng chị cảm thấy mệt mỏi, chán ăn, sút cân, mất ngủ, sờ lên ngực chị thấy một khối u nhỏ trên đỉnh vú, rắn chắc không di động, không đau và vài chuỗi hạch nhỏ ở nách. Chị tất tưởi đi khám bệnh, qua xét nghiệm sinih hóa và cận lâm sàng chị được chẩn đoán là ung thư vú, có chỉ định mổ gấp cắt khối u bên trái. Một năm sau bệnh của chị lại di căn sang vú bên phải. Chị tiếp tục được BS chỉ định cắt tiếp khối u bên phải và điều trị hóa chất.
        Tôi đến thăm chị vào một buổi chiều hè trong cơn đau hoảng loạn, tóc rụng, đầu trọc lốc, chị lo lắng bi quan cần tôi tư vấn, chị nói: “Em có nên ăn chay ? ở chùa ? hay lên núi tĩnh tâm thiền ? tôi khuyên chị nên điều trị ở nhà, sự chăm sóc của người thân là quan trọng, em cần bình tĩnh lạc quan… lời khuyên có giá trị - sức khỏe, tinh thần chị ổn định. Tháng 7/2007 tôi khuyên chị đi học DC và thiền tiếp thu năng lượng âm – dương khí công tĩnh tâm để chữa bệnh, chị nghe tôi theo học 2 khóa, những phác đồ tôi xây dựng theo một lập trình cơ bản theo phương pháp TÙY BIẾN của thầy Châu. Kết quả bệnh của chị thuyên giảm hoàn toàn, các tế bào ung thư (K) không còn nữa, tinh thần phấn chấn, lạc quan đang dấy lên trong lòng chị. Đó là cả một quá trình nghị lực phấn đấu của bản thân và sự hỗ trợ của gia đình. Chị đã chiến thắng được căn bệnh (K) quái ác này. Hôm qua gặp lại chị, chị tươi cười tâm sự: “Em nghĩ chết là có số chị ạ, em lúc nào cũng sẵn sàng chờ đợi không sợ chết, lo chẳng có ích gì cứ sống làm được nhiều việc thiện có ích…”
        - Cháu Nguyễn Viết Thủy 10 tuổi, thôn Tân Yên, xã Kỳ Hồng, huyện Sóc Sơn, Hà Nội, nhà nghèo, ngoài giờ đi học cháu phải bới rác, ngày kiếm được 10.000đ đưa mẹ 5.000đ, còn 5.000đ em giữ mua giấy bút. Một hôm em mải tìm kiếm vô tình một chiếc xe Pell chở rác đè lên thân hình bé nhỏ của em, em bị dập nát bàng quang, niệu đạo, phải đưa đi cấp cứu vào bệnh viện Santpaul Hà Nội. Chi phí tạm thời hết 60.000.000đ. Sau 10 ngày phẫu thuật các BS tìm mọi cách song cháu vẫn không đi giải tự chủ. Tôi được gia đình mời đến trước mặt tôi là cậu bé gầy còm xanh xao, tinh thần mệt mỏi, nằm bất động với chiếc ống dẫn lưu nước tiểu buộc dưới chân giường, nhờ nhờ máu cá. Tôi thăm khám cho cháu, huyết áp 80/50mmhg, mạch nhanh nhỏ 100 lần/phút, giọng nói thều thào, mặt, chân tay lạnh giá, bao quy đầu có mủ. Trước hết tôi phải sử dụng cho cháu bài bổ âm huyết, để tăng sinh lực, sau đó là bộ tiêu viêm, bộ tăng tiết nước tiểu (tập san (1) của thầy) và cho cháu uống 1/2 lít nước sôi để nguội. Chỉ với 2 lần thao tác cách nhau 30 phút cháu đã đi giải chủ động được, đây là ca bệnh khó lần đầu tiên tôi thành công. Tôi mừng khôn xiết.
        - Cháu Trần Đức Hiểu 15 tuổi, nhà số 4 tập thể đoạn đầu máy xe lửa Gia Lâm, Hà Nội. Bố mẹ công nhân nghèo, cháu là con một duy nhất. Năm 2 tuổi cháu bị trúng phong sốt cao, từ đó mắt cháu kém nhiều. Cháu đi khám tại viện mắt TW Hà Nội kết luận MP3/10, MT4/10, cháu được điều trị song tiến triển rất chậm chạp.
        Tháng 5/2002 cháu được bố mẹ đưa đến khám, tôi khám kỹ thân hình cháu gầy ốm xanh xao, tinh thần chậm chạp, mắt lác trong, HA thấp 80/50mmhg nhìn màn hình trôi nổi, sức học sa sút khí huyết kém, tôi dùng bộ bổ âm huyết thăng, làm tăng sức lực, bồi bổ khí huyết. Sau đó tôi sử dụng đồ hình phản chiếu và đồng ứng của mắt, các huyệt vị liên quan tới mắt.
        Cuối tháng 6/2002 sau 1 tháng điều trị cháu đi khám lại, BS kết luận MP độ lác gần như hồi phục hoàn toàn, thị lực 7/10, MT 8/10. “Bố cháu xúc động nói: “Thật là kết quả bất ngờ, cháu con trai duy nhất của chúng tôi may mắn gặp thầy gặp thuốc. Tôi là bố cháu chứng kiến phương pháp chữa bệnh bằng DC của GS. TS Bùi Quốc Châu được BS Như Thọ áp dụng nhuần nhuyễn với tinh thần tích cực, lòng yêu thương người, BS Như Thọ giầu kinh nghiệm chẩn đoán bằng trí lực, khoa học, tìm cơ chế gốc bệnh để điều trị. Kết quả DC đã thu lại hạnh phúc niềm vui cho gia đình tôi, người công nhân nghèo. Tôi quyết tâm sẽ đi học lớp DC dưỡng sinh tại 47 Hàng Quạt, Hoàn Kiếm, Hà Nội. Gia đình tôi chân thành cảm ơn GS. TS Bùi Quốc Châu sáng lập ra phương pháp độc đáo này và cảm ơn môn sinh cuả người BS Như Thọ”.



NẮNG ẤM BÀN TAY CÔ:


Đây là cảm tưởng từ đáy lòng của một bệnh nhân viêm xoang nặng Nguyễn Thị Bích Ngọc, Gia Lâm, Hà Nội. Chị Bích Ngọc làm việc văn phòng vi tính tại số 5 Quang Trung, Hà Nội bị viêm xoang mãn tính nặng khám tại bệnh viện Hà Nội chị nói: “Các xoang của tôi chịu đựng không nổi, đau đầu, mũi tuôn ra nhiều mủ, tôi vác cái mặt sưng vù vào bệnh viện Hà Nội nào chụp phim xông Costigol hút mủ, rồi những đơn thuốc dài dằng dặc, đầu tôi vẫn choáng váng, những đêm dài không ngủ, tôi chán nản, không muốn uống thuốc, không muốn sống, cái sốt kéo dài, ở vách bên kia là nhà BS Nguyễn Như Thọ, biết cơn đau của tôi, thấy tôi rên nhiều quá bà kéo vách bảo tôi: “Vào đây cô bảo, tôi ngần ngại nhưng nghĩ cứ thử xem biết đâu đấy, bà bắt đầu day ấn chữa theo DC của ông Bùi Quốc Châu, được day ấn lăn hơ, cứ như vậy từ 3 đến 5 ngày tôi không còn đau đớn nữa. Khi trời lạnh tôi mừng ra mặt chả nhẽ DC lại nhiệm mầu như thế ư ? Nếu phương pháp này được phổ biến rộng rãi, thì người bệnh đỡ tốn tiền, tốn thuốc hơn, tôi hỏi cô: Sao cô không quảng cáo để mọi người biết đến mà chữa. Cô nói: “Cô chỉ giúp cho con người sống khỏe hơn, có ích hơn”. Tôi không biết nói gì hơn, cảm ơn GS. TS Bùi Quốc Châu và học trò của thầy, đến nay đã 14 năm rồi mà bệnh của Bích Ngọc không hề tái lại.
        - Cháu Bích Thảo con chị Bích Liên CLB, cháu mang thai 8 tháng gần đến ngày sinh, chiều cao của cháu khoảng 1,44m, cháu viêm xoang rất nặng, mũi xoang tiết nhiều không cầm nổi, thai nhi yết ớt, BS yêu cầu phải chữa viêm xoang bằng kháng sinh và hút mủ, xông liều cao, theo dõi thai nhi cho đến ngày cháu sinh. Lúc này vào giáp tết tôi chữa cho cháu 20 buổi mỗi ngày, bệnh của cháu thuyên giảm nhanh không phải dùng một viên thuốc, một mũi tiêm, cháu lại sinh nở mẹ tròn con vuông không phải qua phẫu thuật.
        - Anh Nguyễn Văn Đang, cựu chiến binh, quê Đông Anh, Hà Nội, có chỉ định mổ viêm xoang sau 10 ngày chữa bệnh bằng DC và anh tiếp tục theo học, chẳng những anh chữa khỏi bệnh cho mình, lại còn giúp cho nhiều người thân, chòm xóm.
        - Bệnh nhân nữ 50 tuổi dáng dấp trẻ trung, xinh gái không lấy chồng, không đi làm, không được ăn cơm cùng gia đình, mọi người luôn xa lánh kỳ thị, vì chị mắc một bệnh tăng tiết dịch, ngồi nói chuyện với chị trong vòng 5 - 10 phút nước miếng của chị tiết ra hàng bát ăn cơm. Tiếp xúc với tôi mỗi lần như vậy chị lại xin lỗi, lúc này tôi lại phải sử dụng bộ thăng và giảm tiết dịch của thầy trong cẩm nang (1) chỉ 5 ngày căn bệnh của chị bị đẩy lùi, tôi bảo nên đi học DC về tự chữa duy trì. Cả lớp ai cũng thương yêu chị, chị khỏi bệnh hoàn toàn, ăn cơm chung cùng gia đình và đã có việc làm, không hiểu chị đã xây dựng gia đình chưa.
        - Bà Nguyễn Thị Nụ người dân tộc Tày Yên Bái, 12 năm bị bệnh liệt TK5 - TK7 đã chữa khắp nơi, cả địa phương TW Hà Nội, châm cứu, hàng trăm thang thuốc không khỏi. Sống ở vùng miền núi khí hậu nóng lạnh thất thường khiến cho khuôn mặt của bà bị biến dạng, luôn luôn co giật. Bà tâm sự 12 năm qua tôi không có một giấc ngủ ngon. Tôi dùng que dò kiểm tra các sinh huyệt trên mặt bà. Toàn bộ không có

cảm giác đau đớn.


Tôi dùng cho bà bộ thăng làm ấm người và thăn khí, đêm ấy bà     
ngủ sâu, tôi đưa bà về Hà Nội chữa 20 ngày, nghỉ 10 ngày lại chữa tiếp 1 tháng. Các triệu chứng co rút không còn nữa, trả lại cho bà khuôn mặt hoàn mỹ sau 12 năm bị bệnh. 
        - Bệnh nhân nữ lún cột sống L1 - L2 nằm bất động 9 ngày tại thị trấn Nước 2, tỉnh Cao Bằng. Áp dụng bài cẩm nang của thầy Châu, tôi dò đồ hình diện chẩn và tìm sinh huyệt liên quan, bệnh nhân nhạy cảm có nhiều điểm đau lắm, rồi day, hơ trong vòng 45 phút. Sáng hôm sau cậu con trai báo tin tối qua sau 1 giờ cô về mẹ cháu tự dạy và đi ra ngoài xem phim, tôi mừng lắm.
        - Chị Đinh Thị Vượng dân tộc Tày tỉnh Cao Bằng bị hẹp hở van 2 lá nhiều năm thường xuyên phải cấp cứu tại bệnh viện địa phương và Hà Nội, nhưng hết thuốc bệnh lại tái phát, cơ thể chị gầy yếu, huyết áp thấp, mạch nhanh, những phác đồ có sẵn của thầy và tôi xây dựng một phác đồ cho bệnh nhân về tự làm. Chú ý các vùng phản chiếu và đồng ứng trên vùng mặt, trên bàn tay, bàn chân, xử trí khi huyết áp thấp, huyết áp kẹt, khi mạch nhanh, khi tức ngực khó thở. Nhờ vậy bệnh nhân lăn hơ, day ấn theo cơ chế tự điều chỉnh, để duy trì đẩy lùi được bệnh.

        Thực tế trong y học hiện đại cổ truyền đối với những bệnh hẹp hở van tim 2 lá chỉ dùng thuốc chữa theo triệu chứng và cuối cùng bệnh nhân suy tim mà chết nếu không dùng phương pháp phẫu thuật hiện đại bây giờ.

        Chị Vượng tâm sự: “Em cứ nghĩ bệnh của em đành theo số phận, nay nhờ có phương pháp DC của thầy Châu đưa về, mỗi lần khó thở em lại lấy phác đồ DC ra làm, đã từ lâu em không phải dùng thuốc, huyết áp của em 100/70mmHg, em lên được 3kg. DC của thầy Châu đã đem lại ánh sáng đến vùng sâu vùng xa, trong đó có em”. Trong buổi tổng kết lớp học chị lên phát biểu cảm tưởng những giọt nước mắt cảm động lăn tăn trên gò má...
        - Chị Minh Tâm 46 tuổi một cô giáo Tày có một mối tình rất đẹp với một người bạn trai tuổi học đường, đang học dở anh xung phong ra chiến trường. Chiến tranh đã làm anh trọng thương, khi biết tin chị đi tìm anh đón anh về quê hương và mối tình ấy được nhen lên và kết trái. Anh chị có 2 người con trai, đang lành lặn bỗng biến chứng nó trở thành nghiện ngập, bệnh thần kinh cuả anh ngày một nặng, ngồi trên xe lăn mà mỗi lần chị tắm rửa cho anh, anh cào xé. Chị nói: “Em phải trói tay và bịt mồm anh lại, khổ quá chị ạ, em cố gắng vươn lên mà sống, tham gia công tác xã hội, y tế cộng đồng, đi học DC. Nhờ vậy gia đình em bớt nỗi lo, chữa cho chồng em, con em, một đứa vào trại cai nghiện, một đứa ở nhà. Hôm nay nó đưa em đi học, nó ngồi kia”. Có phương pháp nào hơn phương pháp DCĐKLP này không ! cứu người mà còn mang tính nhân đạo, vượt xa tầm nhìn của nhân loại.

        Gần đây 27/6/2015 trong buổi tổng kết lớp học cấp (I) cấp (II) tại trung tâm giáo dục thường xuyên Nguyễn Văn Tố, 47 Hàng Quạt, Hoàn Kiếm, Hà Nội có đông đảo bạn bè tới dự, trong đó có các nhà KH, GS. BS Bùi Huy Phú, nguyên chủ nhiệm khoa hô hấp bệnh viện Bạch Mai, BS. GS Khúc Xuyền là cố vấn chủ nhiệm môi trường sinh thái, BS Trần Vượng khoa đông y bệnh viện Bạch Mai, BS Mỹ Hạnh, nguyên BS bệnh viện K TW Hà Nội, PV nhà báo Ngọc Mỹ, báo gia đình xã hội. Các bác chủ nhiệm CLB ngoài trời quận Hoàn Kiếm cùng đại diện ban lãnh đạo thị trấn Lương Sơn, Hòa Bình, các bác trưởng phó tiểu ban, cán bộ DC dưỡng sinh, nhóm tre xanh về dự. Trong không khí tưng bừng mọi người hồ hởi lắng tai nghe 5 học sinh xuất sắc đại diện cho nhiều học sinh xuất sắc của lớp học.
        Bà Cao Kim Doanh 82 tuổi, địa chỉ 18 Hội Vũ, Hoàn Kiếm, Hà Nội nguyên là giáo viên nghỉ hưu. Bà mắc bệnh ung thư tuyến giáp đã 12 năm, chạy chữa khắp các bệnh viện trung ương, Hà Nội, đã uống điều trị, trị xạ suốt 12 năm ròng, bà vẫn lạc quan chiến đấu với bệnh tật, bà còn dùng những đồng lương ít ỏi của mình đan áo tặng cho các em nhỏ vùng sâu, vùng xa. Nghe tin có lớp DC bà tìm đến học, với thể trạng của bà mệt mỏi
gầy yếu, da xanh xạm, đi không vững, nói không rõ, ăn nuốt nhiều khi tắc nghẹn. Thấy vậy mọi người yêu thương gần gũi bà, tôi lập phác đồ bổ âm huyết, tiêu viêm giải độc, tiêu u bướu cho bà từng giai đoạn. Tôi cử một số học sinh giỏi chữa cho bà tại lớp, đến nhà chữa cho bà và xây dựng những phác đồ đơn giản để bà tự chữa. Lớp học không thu tiền, lại tặng cho bà một số dụng cụ DC cơ bản, chăm sóc bà như người thân, bà phấn khởi đi học không bỏ buổi nào, trước cảnh trời nóng rát như đổ lửa (39 - 400c) sức khỏe của bà khá hẳn lên, tinh thần minh mẫn, nhanh nhẹn hơn, huyết áp tăng, ăn ngon, ngủ yên. Vì thời gian ngắn bà chưa có điều kiện kiểm tra, xong tôi hy vọng khối u của bà và các tế bào ung thư tạm dừng phát triển. Trong buổi tổng kết này mọi người thán phục bà cùng với lòng yêu thương CHÂN – THIỆN – MỸ mà thầy Châu đã dạy, chỉ có DC mới xây dựng được tình nhân đạo mái ấm gia đình, một gia đình DC.
        - Một học viên nữ Nguyễn Thị Hạnh 46 tuổi, địa chỉ số 20 ngõ 122 Vĩnh Tuy, Hà Nội. Đã 8 năm u xơ tử cung, khối u kích thước 32 x 19mm, đã chữa nhiều nơi, nhiều loại thuốc khối u không suy giảm, có nơi còn phát triển to hơn. Ngày 16/3/2015 siêu âm tuyến vú trái 60 x 38mm. Hạnh đi học DC vừa học vừa tự chữa theo phác đồ dưới sự góp ý của tôi. Ngày 25/5/2015 Hạnh siêu âm lại kết quả tử cung khối u nhỏ đi chỉ còn 18 x 12mm.
        Tuyến vú phải kích thước 4,5 x 2,6mm
        Tuyến vú phải kích thước 4,9 x 2,8mm
        Và tuyến vú trái 5,6 x 2,8mm (có hình ảnh siêu âm kèm theo).
        Hạnh tâm sự: “Em kiên trì tự chữa và làm bài nộp cho cô Như Thọ. Cô xem xong và bảo rất tốt. Em về nhà làm tiếp theo sự hướng dẫn của cô. Ngày 3/6/2015 em lại đi siêu âm bất ngờ tử cung có kích thước 7 x 8mm, còn 2 bên vú không còn xuất hiện một khối u nào. Em không tin nhờ BS siêu âm kỹ cho em BS di đi, di lại khá nhiều lần và nói không có gì nữa. Lúc đó em nói với BS cách đây 1 tháng vú em có u xơ kích thước trên, BS hỏi em chữa thế nào, em trả lời chữa bằng phương pháp DC của GS. TS Bùi Quốc Châu, BS trố mắt nhìn em, em nói nếu không tin BS lên mạng mà tìm...”
        Chuyện là có thực, trước sự chứng kiến của mọi người. Hôm nay Hạnh gọi điện cho tôi, vẻ hớn hở vui mừng. Hạnh đây K30 của cô đây! khối u của em hết rồi chỉ trong vòng 1 tháng. Em cảm ơn thầy Châu. Cảm ơn cô đã vận dụng được ý thầy.
        - Học sinh Hoàng Thị Hệ 28 tuổi công nghệ thông tin. Em có bầu sắp đến tháng sinh, tôi vẫn nói vui: “Hai mẹ con em cùng nhau đi học” em chữa cho mình những bệnh thông thường. Chữa cho người thân bệnh tim đập nhanh mất ngủ, em nói: DC là môn học rất đa dạng, phong phú, sáng tạo, linh hoạt GS. TS Bùi Quốc Châu với học thuyết uyên bác áp dụng khoa học kỹ thuật hiện đại, chỉ cần 35 năm mà đã tìm ra hơn 560 huyệt đạo khắp trên khuôn mặt con người. GS. TS Bùi Quốc Châu chữa bệnh như thần dùng thuốc mà đem lại hạnh phúc cho loài người, PHƯƠNG PHÁP NÀY TỪ TRƯỚC ĐẾN NAY MẤY AI ĐÃ LÀM ĐƯỢC.   BS Mỹ Hạnh nguyên BS bệnh viện K TW, cách đây 18 năm BS đã đồng hành cùng chúng tôi tư vấn cho CLB. Bây giờ có điều kiện BS đi học lại, học nữa. Giá trị tầm nhìn xa của BS đã cảm hóa được lòng người, bạn bè người thân, đến đứa cháu nội mới 2 tuổi cũng theo bà làm DC vô cùng thú vị, nói đến DC không có giấy bút lời văn nào tả hết. Ngoài việc chữa bệnh nhanh hiệu quả, hầu hết những bệnh nhân chạy chữa khắp nơi không khỏi lại quay về học, tự chữa bệnh cho mình, cho người thân, xóa được cảnh đói nghèo như chị Tú Cẩm trình độ lớp 4, đi làm ôsin, bệnh tật nhiều, nhờ có DC chị đã đổi đời từ ôsin biến thành thầy thuốc.
        - Anh Toàn không có việc, làm nghề xe ôm, vợ con nhiều bệnh tật. Anh đi học DC chữa bệnh cho gia đình, chữa bệnh cho mọi người. Từ người xe ôm anh đã làm thầy thuốc, kinh tế gia đình được khởi sắc.
        - Bà Mai Song 73 tuổi, đi học DC sang thăm con tại Canada đem kiến thức của thầy chữa bệnh cho đồng bào nội địa và Việt Kiều ta ở nước ngoài. Bà được các nhà báo ca ngợi là "Bà thầy Việt Nam".



CHUYỆN LẠ ĐÓ ĐÂY TỪ TRƯỚC ĐẾN NAY CÓ CÂU CHUYỆN NÀO CHỮA BỆNH NHANH NHẠY, KỲ LẠ NHƯ VẬY
CHỈ CÓ DCĐKLP CỦA THẦY BÙI QUỐC CHÂU.



LẠI NÓI CHUYỆN VỀ HUYỀN CÔNG:   
Năm 2006 tôi có dịp vào thăm thầy, tôi hỏi lương y Minh Tâm (con trai của thầy). Tâm ơi có gì mới không. Tâm nói: Có chứ cô, huyền công mà. Nếu cô có người thân mắc bệnh giả sử khớp vai, cháu đặt tay lên vai cô, cô báo tin cho người thân đang chữa bệnh cho họ. Vậy là khớp vai của họ cảm nhận được liền.
- Năm 1979 vào lúc 22 giờ đêm tôi nhận được một cuộc điện thoại của người mẹ cô sinh viên năm thứ 2 trường đại học sư phạm báo tin con bà bị cơn hen suyễn nặng, đêm khuya nơi ở của tôi cách bà 10km. Tôi chỉ còn cách giúp cho bà biết sơ cứu thông qua các đạo huyệt bằng bàn tay năng lượng của mình. Bà chăm chú lắng nghe, giữa tình thương mẫu tử bà luôn luôn nghĩ đến con và nuôi hy vọng ! Lạ thay sau 15 phút tôi tư vấn cho bà qua điện thoại, khi trở vào bà thấy con mình đang trong giấc ngủ êm, bà mừng rỡ báo lại cho tôi. Lúc này tôi chưa hiểu huyền công là gì, đây có phải là điều mà lương y Minh Tâm nói đến không… ?
        - Cụ Bùi Huy Phú 66 Hàng Đào, chủ tịch hội NCT quận Hoàn Kiếm, đã từng học DC say sưa là cố vấn cho CLB. Cụ bị bệnh, tôi được mời đến giúp cụ, nhác nhìn cụ khiến tôi hoảng loạn:  Máu mũi trào ra, mặt và 2 mắt sưng vù, khi đo huyết áp thấy cụ cao kịch phát 230/180mmHg. Tôi đã nhanh chóng dùng bộ giáng giảm huyết áp cho cụ, và dùng bài tăng tiết dịch (lợi tiểu) sau 45 phút huyết áp cụ giảm xuống 180/90. Là BS tôi không dám chủ quan, khuyên người nhà đưa cụ đi bệnh viện cụ không chịu, 5 giờ chiều cụ lại gọi tôi. Tôi bị chấn thương phần mềm nên không đến được, nên chỉ ngồi chữa cho cụ thông qua điện thoại bằng thở khí công âm - dương, rồi nói cụ dùng ý dẫn khí thông qua các huyệt đạo, cụ tự dẫn khí ra ngoài, 2 lòng bàn tay, bàn chân, tập trung nói cho cụ liên hồi 20 phút, mỗi lần nói tôi mệt lắm, đổi lại chỉ 5 buổi 5 lần bệnh của cụ thoái lùi, không phải vào bệnh viện, không mất viên thuốc...
        Năm 2010 tôi cùng chồng và các bạn đồng môn vào Sài Gòn dự lễ kỷ niệm 30 năm ngày thành lập DC. Khi về sân bay Nội Bài đã 1 giờ đêm. Con gái tôi báo tin mẹ đi vắng trên giường mẹ nhiều rệp lắm. Con nằm nó cắn con mẩm hết cả người... về nhà, mệt quá tôi lăn ra ngủ, đúng vậy rệp cắn tôi nát cả người, tôi chỉ còn cách nhẩm 2 con số 2 – 6 ; 6 - 0 (là sự yêu thương) rồi nói thầm với nó (rệp ơi tao thương mày, mày thương tao, tao mệt lắm, mày đi đi) chỉ 15 phút sau không còn con rệp nào quấy rầy tôi nữa. Sáng sau ngủ dạy tại nhà bếp các chú gián kéo nhau đến từng bầy, nghĩ mà khiếp sợ ! trước kia mỗi lần diệt gián tôi cứ làm mồi một chậu nước có chút mỡ, chút nước thịt, các chú gián vào mà không có đường ra. Lần này tự nhiên tôi không nỡ và bảo với gián rằng: “Gián ơi chúng mày đi đi nhé, không có ngày mai tạo lại diệt mày thì tội lắm”. Nói vậy tôi lên phòng khoảng 20 phút sau tôi xuống không thấy còn con gián nào nữa.

NHỮNG CHUYỆN LẠ LẠI RẤT ĐỜI THƯỜNG MÀ CÓ THẬT ! Tôi hy vọng sẽ được thầy nghiên cứu và chỉ bảo thêm.

Những kỷ niệm sâu sắc về thầy:
        Năm 2000 tôi được gặp thầy trong căn phòng chật hẹp 34 Trần Phú. Với khẩu hiệu băng zôn đỏ chói: Nhiệt liệt chào mừng GS. TS Bùi Quốc Châu thăm Hà Nội. Với phong thái ung dung, thầy bện bên mình bộ quần áo com lê đen, thầy cởi mở dịu hiền, trên môi thầy luôn nở nụ cười thân thiện dễ gần, dòng người chen chúc như nêm, ai cũng muốn được ngắm thầy, nắm tay thầy xin thầy tiếp sức. Tôi cũng được vinh dự chụp ảnh với thầy.

      
        Ngày tiễn chân thầy, tôi dạy từ 5 giờ sáng để làm thơ, bài thơ đầu tay tôi tặng thầy ca ngợi thầy, cũng là để mọi người dễ thuộc, rồi mỗi lần đi đón thầy, cùng thầy đi Thái Bình thăm quê hương Pắc Pó Cao Bằng, nhiều bài thơ ca ngợi thầy từ đáy lòng kính trọng thầy mà không phải bất cứ ai tôi cũng làm được...


THẦY CHÂU

Kính tặng


Thầy Châu có rất nhiều tài
Ông biến hình hài trên mặt ngả nghiêng
Nơi thì tư thế ngồi thiền
Dâng lên, hạ xuống trông duyên duyên là…
Tay thì ôm miệng chúng ta
Chân tròn xếp góc, cằm tòa hoa sen
Các bạn thử ngắm mà xem
Cột sống, anh mũi lại chen chân vào
Anh trán cũng có lời chào
Chân buông thõng xuống còn trao tay vờn
Bên tai tỏ vẻ giận hờn
Hai tay ôm mặt tiếng đờn bi ai
Tim bạn nhịp đập ngắn dài
Day trên đỉnh mũi một, hai nhịp đều
Hình nào cũng rất đáng yêu
Anh miệng chúm chím, lại nhiều lòng non
Miệng ta cũng khó sắt son
Ôm anh não bộ xếp tròn xung quanh
Trên đầu như đám cây xanh
Hình người ngang dọc trổ nhành hoa tươi
Còn nhiều chuyện lắm bạn ơi
Chân tay là cổ bạn đời khó quên
Chỉ khi gặp lúc buồn phiền
Quốc Châu diện chẩn là tiên trên đời.

5h sáng ngày 19/2/2000
(Tức rằm tháng giêng)
BS Như Thọ - chủ nhiệm CLB DC dưỡng sinh Hà Nội
Trung tâm GDTX Nguyễn Văn Tố - 47 Hàng Quạt

Tel NR: 0989121277


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét